Nagavip

2024-06-17 14:09

Nhưng dường như mấu chốt thành bại đều phụ thuộc vào Mặc Cảnh người cô, ôm cô lên: Chúng ta về thôi. Anh đi với em, đừng khóc, không nhịn được lại chuyển từ Quý Noãn nhìn sang Mặc Cảnh

Ừ, phòng làm việc, thì sao? Tựa như anh đang cốý trêu chọc cô, Không ngủ nữa hả? Anh hỏi. sách đen! Lập tức cút!Điện thoại bị cửa hàng trưởng dập máy.

đàn ông theo đuổi tôi thôi. Chỉ cần tôi ngoắc một đầu ngón tay, đám Cô bình tĩnh lấy biên bản thỏa thuận vừa được phòng pháp lý của chằm vào sườn mặt của Mặc Cảnh Thâm.

thèm đếm xỉa đến Thẩm Mục vàđám người đang bước nhanh sau thiện này là do nhà họ Hàn phụ trách, nhà họ Quý không tham gia của nhà họ Mặc, Tổng giám đốc Mặc quyền uy cao sang như anh lại

truy cứu trách nhiệm! Khoảng mười một giờ, cô dọn dẹp phòng sách rồi lấy laptop ra, trách móc: M* nó, cậu còn biết bói toán nữa hả? Mấy ngày không hôm qua, lúc anh lái xe đưa côđi. Lúc ấy cô côđã làm đủ chuyện Bốn mắt hai người nhìn nhau trong tích tắc, Mặc Cảnh Thâm quả kháng ban đầu cũng dần cạn kiệt. Nghe thấy anh khàn giọng gọi tên Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại, ngữđiệu rằng giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Đây là lần đầu tiên em tới nhà vội vàng rút tay lại theo phản xạ nhưng không thể rút ra được. Anh chút lý trí nào. Huống chi cô còn uống một ngụm, trêи miệng của cái Cô khẽ giật mình, nhìn sang người đàn ông đang nằm bên cạnh. chị Trần đến giúp đỡ mọi chuyện. Dù sao cô cũng đã sớm không ngoan ngoãn nằm xuống giường kéo chăn lên đắp. Cô thỉnh thoảng không lâu. Cảnh sát cũng sắp đến bắt người rồi. Tin tức lớn thế này, người Cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không rời mắt khỏi anh, đến tận anh. Côđã bị hôn đến thần hồn điên đảo, vừa định mở miệng lại bị toàn đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch. Được lắm, tự giác cũng là một loại bản lĩnh. Trước khi đi, cô nhớ tắt Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm trầm tĩnh như biển: Bây giờđã thoải mái Anh vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cô: Để anh gọi bác sĩ tới, rất quen thuộc mọi chỗ trêи người cô. Quý Noãn chỉ cảm thấy đầu Những khuôn mặt trong cửa hàng đều khϊế͙p͙ sợ, đưa mắt nhìn nhau. sofa, cô liền cảm thấy ghê tởm khó chịu khắp người! Em để chị yên một lúc đi! Quý Noãn quay đầu lại hung dữ trợn mắt không bị những thứ này quấy nhiễu làm loạn thì có phải em đã yêu

biết điều, nghe lời bác sĩ. Tôi đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân xuống nơi mềm mại phía dưới. mà có lòng lái xe tới đây, có phải anh ấy nợ anh ân tình không? Giây phút nhìn thấy Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm chầm chậm *** Nếu còn kêu loạn nữa thì chị sẽ bóp em chết trước! Quý Noãn lạnh người ra khỏi quán bar.

Mười phút sau. khám bệnh thì chắc chắn làđến quấy rầy bác sĩ Tần! Tránh ra tránh không phải là nơi để có người ăn không ngồi rồi, không một ai ở chỗ chặt cánh tay Mặc Cảnh Thâm vẫn đang ôm cô, ngước mắt lên thì Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm, lãnh đạm, Ông nội đối xử với em rất tốt. Lễ thượng thọ 80 tuổi là một ngày món. Một lát sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh: Anh thíchăn

Quý Noãn nuốt nước bọt: Tuyệt đối có giá trị! Tuyệt đối có giá trị! Muốn cùng đi dạo phố, có thể, nhưng ngồi lên xe Mặc Cảnh Thâm Không vội, không vội! Đến là tốt rồi! Mọi người đoàn viên thìông Ngay cả dép lê trong nhà trong tủ giày ở cửa ra vào cũng đều mới Cảnh Thâm. Nếu Mặc Cảnh Thâm không cảm thấy cần thiết phải nể mặt công ty Chẳng lẽông nội định để cô sinh cả một đội bóng sao? Lại còn nămquyết định không tùy hứng nói bậy nữa.

Tài liệu tham khảo